Friday, May 2, 2014

BÀI TÌNH CA BẤT TẬN

Khi anh sẽ già và em sẽ già,
Khi mái tóc nâu em hóa thành bạc trắng,
Vào tháng năm trong khu vườn rực nắng,
Ta sẽ cùng sưởi ấm cho nhau đôi chân bàn tay già cỗi run rẩy của mình.
Trái tim chúng mình sẽ hồi sinh rộn rã như ngày lễ hội,
Chúng ta sẽ tưởng rằng ta vẫn còn là đôi tình nhân trẻ tuổi,
Em lúc lắc đầu mình khi cười với anh,
Và chúng ta sẽ làm một đôi tình nhân già đáng yêu.
Cùng ngồi dưới lùm cây,
Ta nhìn nhau với đôi mắt dịu dàng long lanh tia nắng đầu ngày,
Khi anh sẽ già và em sẽ già,
Khi mái tóc nâu em hóa thành bạc trắng.

Trên băng ghế cũ đã phủ rêu xanh,
Chiếc ghế ngày xưa nay ta trở về trò chuyện,
Sẽ có một niềm vui dịu ngọt,
Những câu nói bao giờ cũng kết thúc bằng một nụ hôn.
Ngày xưa ấy có bao nhiêu lần em đã nói yêu anh?
Chúng mình sẽ từ từ đếm lại.
Chúng mình sẽ nhắc lại hàng nghìn điều như thế,
Kể cả những điều thật nhỏ,
Những vuốt ve nhẹ nhàng,
Tia nắng rất hồng rơi xuống ngủ quên trên mái tóc bạc màu ,
Trên băng ghế cũ đã phủ rêu xanh
Chiếc ghế ngày xưa nay ta trở về trò chuyện.

Và như mỗi ngày em càng yêu anh nhiều hơn,
Hôm nay nhiều hơn hôm qua và ít hơn ngày mai,
Bất kể vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt?
Tình yêu của em sẽ càng đầy và tinh khiết hơn.
Hãy nhớ rằng những kỷ niệm ngày càng chồng chất lên cao hơn,
Kỷ niệm của em cũng sẽ là của anh.
Những kỷ niệm ta từng có chung với nhau sẽ quấn chặt chúng mình
Và nối tiếp đan xen liên tục
Thật đấy anh, chúng mình sẽ già, sẽ rất già, sẽ yếu dần đi vì tuổi tác,
Nhưng tình yêu sẽ mạnh mẽ hơn mỗi ngày khi em siết chặt lấy tay anh,
Vì anh biết càng ngày em càng yêu anh nhiều hơn,
Hôm nay nhiều hơn hôm qua và ít hơn ngày mai!

Và vì tình yêu này sẽ qua đi như một giấc mơ,
Em muốn giữ lại tất cả mọi điều trong trái tim mình,
Vì thấy tình yêu này quá ngắn,
Em muốn chắt chiu dành dụm cho những ngày tháng tới.
Chôn chặt mọi thứ thuộc về anh như một người hà tiện,
Tích trữ những nồng say cho tuổi già của em
Em sẽ giàu, một thứ giàu hiếm có!
Đã giữ được tất cả vàng bạc từ tình yêu tuổi trẻ của em
Cả khi hạnh phúc trong quá khứ đã trôi qua rồi,
Trong trí nhớ em sẽ chỉ còn lại nỗi dịu dàng
Từ tình yêu đã qua đi như một giấc mơ,
Vì em đã giữ được tất cả trong tận đáy tim nguyên vẹn!

Khi anh sẽ già và em sẽ già,
Khi mái tóc nâu em hóa thành bạc trắng,
Vào tháng năm trong khu vườn rực nắng,
Ta sẽ cùng sưởi ấm cho nhau đôi chân bàn tay già cỗi run rẩy của mình.
Trái tim chúng mình sẽ hồi sinh rộn rã như ngày lễ hội
Vẫn tin vào hạnh phúc của những ngày xa xưa,
Em lúc lắc đầu mình khi cười với anh,
Và anh run run thì thầm chuyện tình yêu với em.
Cùng ngồi dưới lùm cây
Ta nhìn nhau với đôi mắt dịu dàng long lanh tia nắng đầu ngày
Khi anh sẽ già và em sẽ già,
Khi mái tóc nâu em hóa thành bạc trắng…

•  Nguyễn Diệu Tâm phỏng dịch từ L’éternelle Chanson của Rosemonde Gérard


Khi chúng ta già - Ảnh: bavardage.com

Nguyên tác:
L'ÉTERNELLE CHANSON  (*)
* Rosemonde Gérard (1871-1953 )

Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille,
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs,
Au mois de mai, dans le jardin qui s'ensoleille,
Nous irons réchauffer nos vieux membres tremblants.
Comme le renouveau mettra nos coeurs en fête,
Nous nous croirons encore de jeunes amoureux,
Et je te sourirai tout en branlant la tête,
Et nous ferons un couple adorable de vieux.
Nous nous regarderons, assis sous notre treille,
Avec de petits yeux attendris et brillants,
Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille,
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs.

Sur notre banc ami, tout verdâtre de mousse,
Sur le banc d'autrefois nous reviendrons causer,
Nous aurons une joie attendrie et très douce,
La phrase finissant toujours par un baiser.
Combien de fois jadis j'ai pu dire " Je t'aime " ?
Alors avec grand soin nous le recompterons.
Nous nous ressouviendrons de mille choses, même
De petits riens exquis dont nous radoterons.
Un rayon descendra, d'une caresse douce,
Parmi nos cheveux blancs, tout rose, se poser,
Quand sur notre vieux banc tout verdâtre de mousse,
Sur le banc d'autrefois nous reviendrons causer.

Et comme chaque jour je t'aime davantage,
Aujourd'hui plus qu'hier et bien moins que demain,
Qu'importeront alors les rides du visage ?
Mon amour se fera plus grave - et serein.
Songe que tous les jours des souvenirs s'entassent,
Mes souvenirs à moi seront aussi les tiens.
Ces communs souvenirs toujours plus nous enlacent
Et sans cesse entre nous tissent d'autres liens.
C'est vrai, nous serons vieux, très vieux, faiblis par l'âge,
Mais plus fort chaque jour je serrerai ta main
Car vois-tu chaque jour je t'aime davantage,
Aujourd'hui plus qu'hier et bien moins que demain.

Et de ce cher amour qui passe comme un rêve,
Je veux tout conserver dans le fond de mon coeur,
Retenir s'il se peut l'impression trop brève
Pour la ressavourer plus tard avec lenteur.
J'enfouis tout ce qui vient de lui comme un avare,
Thésaurisant avec ardeur pour mes vieux jours ;
Je serai riche alors d'une richesse rare
J'aurai gardé tout l'or de mes jeunes amours !
Ainsi de ce passé de bonheur qui s'achève,
Ma mémoire parfois me rendra la douceur ;
Et de ce cher amour qui passe comme un rêve
J'aurai tout conservé dans le fond de mon coeur.

Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille,
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs,
Au mois de mai, dans le jardin qui s'ensoleille,
Nous irons réchauffer nos vieux membres tremblants.
Comme le renouveau mettra nos coeurs en fête,
Nous nous croirons encore aux jours heureux d'antan,
Et je te sourirai tout en branlant la tête
Et tu me parleras d'amour en chevrotant.
Nous nous regarderons, assis sous notre treille,
Avec de petits yeux attendris et brillants,
Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs.

(*) ROSEMONDE GÉRARD, thi sĩ và kịch tác gia Pháp, vợ yêu của Edmond Rostand ( 1868-1918 ), cũng là một thi sĩ và kịch tác gia nổi tiếng của Pháp với vở bi kịch Cyrano de Bergerac.
Trong bài thơ L'éternelle Chanson ( Bài Ca Vĩnh Cửu ) hay còn có tên là Les Vieux ( Tuổi Già ), có lẽ Rosemonde Gérard nổi tiếng nhất nhờ 2 câu thơ:
Car, vois-tu, chaque jour je t’aime davantage,
Aujourd’hui plus qu’hier et bien moins que demain.
( Càng ngày, em càng yêu anh nhiều hơn. Hôm nay hơn hôm qua nhưng còn thua ngày mai )
Bài thơ này bà viết tặng chồng năm 1889, qua năm sau mới được phổ biến. Nhưng phải đến 17 năm sau, khi Alphonse Augis, một nhà kim hoàn ở Lyon, chế tác ra một mề đay có khắc câu thơ tả tình yêu nồng thắm này và sau đó là hàng loạt nữ trang được chế tác tương tự thì hai câu thơ trên càng lúc càng nổi tiếng.
Một trong những thiết kế phổ biến là những mẫu nữ trang dùng ký hiệu toán học như + thay cho Plus ( nhiều hơn ) và - thay cho Moins ( ít hơn ).
Rosemond Gérard và Edmond Rostand kết hôn vào năm 1890. Rostand mất sớm, và Gérard sống đời góa phụ đến 35 năm sau thì mất.


Mẫu mề đay bằng vàng được chế tác vào năm 1930

0 comments:

Post a Comment