1-
Mặt trời đã lên cao trên ngọn tre đầu làng. Lũ chim sâu lích chích nhảy nhót quanh ụ rơm nơi đàn bò đang nằm lim dim dưới bóng mát của cây đa to. Dưới ao, đàn vịt thong thả lội tới lội lui, có con lên bờ rỉa cánh rồi nằm bẹp xuống ngó trời ngó đất.
Dĩnh đang nằm thiu thiu ngủ bên bãi cỏ cạnh bờ ao. Một con ong từ đám hoa dâm bụt bay tới, vo ve quanh mặt. Dĩnh bực mình quơ tay đập mấy lần nhưng không trúng con ong. Nó lầm bầm trong miệng chửi con ong phá đám rồi quay lưng định ngủ nữa.
Một bàn tay bé nhỏ rụt rè sờ vào mạn sườn của Dĩnh. Có tiếng nói thỏ thẻ: "Anh Dĩnh ơi! Ngủ hả?" Dĩnh giật bắn người xoay mình lại. Dụi mắt. Một con bé mặt mày thất thần đang ngồi chồm hổm bên cạnh Dĩnh.
"Ủa Mén, đi đâu vậy?" Dĩnh vừa dụi mắt vừa hỏi. Con bé có vẻ sợ hãi, níu tay Dĩnh thì thầm:
- Anh biết chiện gì chưa?
- Chưa, chuyện gì?
- Anh Ốc chết rồi!
Dĩnh giật bắn người: "Sao vậy?"
- Em hổng biết, em đi ngang qua nhà ảnh, thấy đông người lắm. Má ảnh khóc om sòm! Em nghe người ta nói ảnh chết hồi hôm qua.
Dĩnh bàng hoàng. Trời, thằng Ốc! Chiều hôm qua ra đồng nó còn nhảy xuống ao với mình lùa vịt dùm mà. Chuyện gì đã xảy ra với nó? Hay là đám thằng Lì chuyên phá làng phá xóm trong xóm Gò Mả kiếm chuyện? Gần đây Dĩnh thường nghe Ốc và Lì hay gây lộn với nhau. Hình như Ốc có mượn tiền Lì chơi số đề, rồi thua không có tiền trả. Tuần trước Dĩnh nghe Lì hăm "Tao sẽ giết nó!"
Dĩnh lật đật đứng dậy, phủi đất sình dính tèm lem trên hai ống quần đùi, sau mông.
- Anh phải chạy qua nhà nó coi sao. Em coi chừng dùm anh bầy vịt được không? Một chút thôi, anh dìa liền!
Bỏ Mén lại một mình với bầy vịt, Dĩnh chạy băng băng theo đường tắt qua xóm Gò Mả. Giữa những ngôi mộ đất chen lẫn mộ đá ong cổ, Dĩnh thoăn thoắt chạy. Trưa nắng gắt, mồ hôi nhỏ ròng ròng ướt đẫm cái áo lá, Dĩnh vẫn chạy, đầu bưng bưng hàng loạt câu hỏi: Trời ơi Ốc ơi, chuyện gì vậy hả Ốc? Tao mong sao chuyện con Mén nói là trật!
Kia rồi nhà Ốc. Đang có nhiều người bu lại. Tiếng khóc thảm thiết của mẹ nó từ trong nhà vang ra khá rõ. Dĩnh đứng sững lại. Dưới mái hiên, một sợi dây thòng lọng còn nằm đong đưa.
Dĩnh thẫn thờ quay đi. Lại cắm đầu chạy về lại ao nước trũng, nơi có bầy vịt, đàn bò và con Mén bé nhỏ đang chờ.
Mén ngước đôi mắt to đen nhìn Dĩnh. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Dĩnh. Mặn như nước mắt. Vẻ mặt của Dĩnh làm Mén không dám hỏi lời nào. Dĩnh ngồi thụp xuống, khóc hu hu:
- Ốc ơi, tao còn nợ mày tiền mua thuốc cho ba. Ba bệnh nặng hổm rày, không đánh xe đi chở mướn được, còn con ngựa nằm khèo trong chuồng mấy ngày rày. Tao định tháng tới xin vô làm sơn mài cho nhà ông Tư, có tiền tao sẽ trả cho mày. Mày chết rồi, tao trả cho ai. Tao nợ mày Ốc ơi! Ốc ơi, sao mày chết làm gì?
- Anh Dĩnh à, anh đừng khóc nữa! Anh khóc làm em sợ quá!
Mén vừa nói vừa đưa bàn tay bé nhỏ chùi lên mặt Dĩnh. Nức nở một hồi lâu, Dĩnh đứng bật dậy, đưa tay quẹt nước mắt:
- Anh phải đi kiếm thằng Lì hỏi cho ra lẽ! Em chịu khó ngồi chờ anh chút nghen Mén!
Dĩnh lại băng mình chạy đi. Nhà thằng Lì khá xa, tận Ngã Ba Cây me. Nắng trưa càng lúc càng gắt, Dĩnh vẫn chạy chân đất trên con đường làng. Đến nhà Lì, thấy ông già nó đang ngồi trên chõng tre nhìn ra đường. Chung quanh là những tấm ván sơn mài đang làm dang dở. Ông già thằng Lì chuyên làm tranh sơn mài cẩn ốc. "Thợ chính là hai thằng con trai mà khi vui chúng làm khi buồn thì chúng ... bay!" Ông hay nói vậy. Thấy Dĩnh, ông xua tay:
- Nó đi đâu từ sáng giờ, có ở nhà đâu mậy!
Dĩnh lại hộc tốc chạy trở về. Mén đã nằm dài trên bãi cỏ, thiu thiu ngủ. Mái tóc dài đến vai xõa quanh khuôn mặt bầu bĩnh. Bên cạnh cô bé có một cành hoa sen, có lẽ Mén đã lội xuống ao hái. Bỗng dưng lòng Dĩnh thấy dịu lại. Nỗi buồn mất bạn vẫn còn đau nhoi nhói trong tim, nhưng hình ảnh thơ ngây của Mén lại đem đến cho Dĩnh một cảm giác trìu mến khó tả. Dĩnh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Mén, sợ làm Mén thức giấc. Buổi trưa vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng chim ríu rít trên cành, xa xa vọng lại tiếng vó ngựa xe thổ mộ đưa người đi chợ về.
2-
Sáng sớm, trên con đường làng lũ lượt người ra đồng, kẻ đến chợ. Nằm ngay góc ngã ba đường, chợ xổm chỉ ồn ào từ sáng cho đến trưa, còn lại buổi chiều vắng ngắt. Tuy nhiên ra chợ hình như thứ gì cũng có, từ giày dép, áo quần, những hàng quán, gánh bánh canh, bánh xèo, đến trái cây Lái Thiêu chở về như dâu, chôm chôm, mít...
Lúc trước, đây là công việc của mẹ. Cái gánh xôi giúp mẹ nuôi hai chị em Mén lớn. Nay mẹ hay bệnh, Mén thay mẹ đi bán. Đứa em trai còn nhỏ đi chăn vịt cho người ta. Ở đầu làng có một quán cháo vịt. Chủ quán nuôi vịt lấy thịt, lông vịt đem bán ký cho người ta làm chăn. Quán bán càng đắt khách, số vịt càng nhiều, em chăn càng cực.
Hôm nay đông khách mua xôi quá, Mén gói không kịp. Hai bàn tay cứ thoăn thoắt, thoăn thoắt, xúc hai muổng xôi bỏ vào giữa miếng lá chuối, gói lại hai đầu, tay đưa gói xôi, tay nhận tiền, thối tiền, cứ thoăn thoắt, thoăn thoắt.
- Cho chú 1 gói xôi trắng đi con!
- Lè lẹ lên con, cho dì 2 gói đậu đen, 1 đậu xanh!
Mén vừa gói xôi vừa liên tục trả lời, miệng cười cám ơn khi nhận tiền. Túi bụi quá, mồ hôi rướm trên trán Mén. Hai cái lúm đồng tiền trên đôi má thiếu nữ như tăng thêm nét duyên cho gói xôi lá chuối.
Một bàn tay đàn ông thò vào chụp lấy gói xôi trên tay Mén, miệng nhanh nhẩu:
- Xôi đây chú! Xôi đây dì! Xôi đê ê ê ....
Mén ngoắt người nhìn lên. À anh Hai Bự. Anh có hàng giày dép bên cạnh. Có người đỡ đần lúc đông khách thật là tốt! Mén nhoẻn miệng cười:
- Cám ơn anh Hai nghen. Bộ sáng nay quỡn dữ ha anh?
- Ừa, sáng giờ hổng có ai mua một chiếc dép nữa! Thấy em lu bu quá, anh giúp một tay được hôn?
- Được chớ, mà em hổng có tiền trả công đâu à nghen!
- Anh đâu cần em trả công, chỉ cần lúc quỡn quỡn em ngó qua dùm hàng giày dép của anh một chút. Rồi ..."anh sẽ trả công, Mai mốt lấy chồng anh lại giúp cho, Giúp em một thúng xôi vò, Một con lợn béo một vò rượu tăm. Giúp cho đôi chiếu em nằm, Đôi chăn em đắp đôi tằm em đeo. Giúp em quan tám tiền cheo" ....
- Thôi thôi đừng hát nữa mà! Anh ỷ ba anh thuộc nhiều bài ca dao nên anh học lóm như vậy rồi anh "lòe" em phải hôn?
Hai Bự cười lớn. Đột nhiên tiếng cười tắt. Mặt anh ta xịu xuống. Tiếng vó ngựa dừng lại bên gánh xôi của Mén.
- Dìa chưa Mén, lên đây anh chở dìa!
Mén ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười. Dĩnh ngồi trước xe thổ mộ, tay cầm chiếc roi.
- Dạ, chờ em chút. Em dọn hàng đã nghen anh!
Gánh xôi bán đã hết, thoắt một cái Mén đã leo tọt vào lòng xe, ngồi sát vào phía lưng Dĩnh. Chiếc xe thổ mộ lóc cóc chạy đi. Hai Bự nhìn theo, ánh mắt thoáng chút ghen tị. Vừa đánh xe, Dĩnh vừa hỏi chuyện:
- Má em sao rồi?
- Hổm rày bả bịnh nặng hung nữa anh à! Thầy lang Kẹ cho uống thuốc mà sao hổng hết. Dì Hai nói em đem má lên Lái Thiêu khám thầy Năm coi sao. Mà xa quá, em hổng biết đi cách nào.
- Em cứ coi ngày nào đi, anh đánh xe đến chở em đi!
- Thôi anh à. Em tính đi bộ!
- Trời, xa lắm, em đi bộ sao nổi hả Mén?
- Đi riết rồi cũng tới. Em định đi lúc 4 giờ sáng. Chừng 7, 8 giờ cũng tới mà anh! Chỉ không biết má đi nổi với em không!
- Không được. Chừng nào đi cho anh biết. Anh chở em với má đi!
Mén nhìn xuống hai bàn tay của mình đang xoắn vào nhau, nói nhỏ:
- Dạ. Để em hỏi má chừng nào đi được.
Từ ngày cha mất, Dĩnh thừa hưởng chiếc xe thổ mộ của cha để kiếm sống. Năm Dĩnh học lớp ba trường tiểu học đầu làng, cha thường đánh xe đưa Dĩnh đi và đón về. Thỉnh thoảng Mén bên hàng xóm chạy theo xin cho đi theo đón anh Dĩnh, cha Dĩnh cũng cho đi, nên chiếc xe này rất thân quen. Sáng nào Dĩnh cũng ra khỏi nhà rất sớm, đi đón một loạt mấy bà đi chợ Bình Dương, có khi đến tận chợ Búng ở Lái Thiêu rồi chờ đưa về. Mỗi lần thấy anh ngồi vắt vẻo trên xe, miệng phì phèo điếu thuốc, tay cầm roi, Mén nói coi anh oai quá! Mà oai cái nỗi gì Mén ơi, anh vẫn nghèo, làm sao có tiền lấy vợ! Đó là những lời thì thầm tận trong lòng anh chứ anh chưa bao giờ dám ngỏ lời cùng Mén. Đôi lúc nhìn trăng, Dĩnh kêu thầm: Mén ơi, năm nay em vừa đúng tuổi trăng tròn!
3-
Nửa đêm, tiếng bom dội ầm ầm từ xa vọng đến làm Mén giật mình thức giấc. Kéo liếp cửa, Mén rón rén bước ra ngoài sân vì sợ làm động giấc ngủ của mẹ. Đêm không có trăng, nhưng những ánh sáng hỏa châu soi sáng vùng trời phía Củ Chi làm cô thấy rõ những cành mận đang oằn xuống trong vườn nhà. Cành tre kêu kẽo kẹt mỗi lần có gió. Mén ngồi bệt xuống thềm. Tự dưng thấy nhớ Dĩnh.
Cũng một năm rồi Mén không gặp Dĩnh. Chiến tranh đã đến, trong cái làng bình yên này đã có nhiều đổi thay. Dĩnh theo đám trai làng gia nhập quân ngũ. Đi đâu, Mén không biết. Nghe nói anh đi tận Lộc Ninh hay xa hơn. Ngày anh đi, lần đầu tiên anh cầm tay Mén nói lời từ giã. Không hiểu sao Mén đã rụt tay lại rất vội vàng. Lúc anh đi rồi, cô mới thấy tiếc, nghĩ thầm ... Phải chi, mình cho anh ấy nắm thêm chút nữa...
Mén cảm thấy buồn. Không rõ buồn chuyện gì. Chỉ thấy buồn. Mén hay ra đình làng cầu khấn cho Dĩnh bình yên vì thỉnh thoảng nghe có người trong xóm đi nhận xác con trai đi lính tử trận. Đình làng này thờ Ông Phan Thanh Giản, rất linh thiêng. Trước sân đình có nhiều cây to, lá rụng đầy sân, Mén hay giúp ông từ quét lá. Vừa quét Mén hay nghĩ miên man, không biết bao giờ Dĩnh sẽ về.
Bên Bến Thế, có ngôi đình to hơn, nghe nói cũ lắm, cũng khoảng gần 200 năm, linh thiêng hơn, thờ Ông Tiền quân cơ Nguyễn Văn Thành đời nhà Nguyễn. Có lần bom đạn rơi ầm ầm xuống khắp làng không biết ngã nào mà chạy, người dân các xã đã rủ nhau chạy qua đó trốn. Sau đó mới thấy bom đạn chỉ rơi phía ngoài, có một quả lựu đạn văng vào nhưng lại bị tịt ngòi, bên trong mọi người đều an toàn. Trong sân đình cũng có nhiều cây cổ thụ, có cây gốc to hai người ôm không xuể, rễ mọc ngoằn nghèo dài đến chục mét bò trườn đến cửa. Trên cổng đình trăm năm trước có con chim nhả hạt, hạt mọc thành cây, riết rồi cây đa lớn nằm nghênh ngang trên nóc, rễ bò qua tường gạch chui xuống dưới đất. Thỉnh thoảng có gánh hát về làng diễn hát bội, sân đình là nơi chứa được cả làng. Lúc nhỏ, Dĩnh hay rủ Mén chạy qua bên ấy xem hát bội. Tiếng trống đình thì thùng xa xa bao giờ cũng làm cho đám trẻ con náo nức. Có lần Dĩnh nói anh cũng thích theo hát tuồng, không chừng có ngày trốn nhà theo đoàn hát, nhưng nghĩ thương cha chỉ có một mình, anh lại không nỡ.
Mén tự nhủ, ngày mai sẽ mua ít hoa quả qua đó cúng, vái cho Dĩnh trở về bình yên.
4-
Buổi nhóm chợ sáng đã tan. Mén thu dọn hàng chuẩn bị về. Bây giờ cô không còn bán xôi mà đã có cả một gian hàng giày dép trong lồng chợ. Hai Bự chờ cô trước chợ trên chiếc mô bi lết. Lấy nhau đã 3 mặt con, mà ngày nào anh cũng chăm chỉ đưa đón cô. Tánh tình anh ta kể ra cũng tốt, chỉ phải tội nhậu nhiều quá, chiều nào cũng nhậu. Từ lúc lấy vợ, anh được cha giao cai quản đám thợ làm sơn mài, nên gian hàng giày dép anh chuyển qua cho vợ bán. Mén mát tay hơn anh nên việc buôn bán càng lúc càng lên. Còn sống trong cái làng này thì cũng chỉ loanh quanh một số nghề, không làm thợ mộc thì làm thợ sơn mài, làm gốm sứ, thợ xây... Có cả con đường tên Lò Lu, nơi đó có một hãng sản xuất lu đất rất lớn, nuôi gần trăm thợ. Cha anh vốn làm nghề sơn mài từ nhỏ, khi đó ông nội chuyên vẽ kiếng cho các xe người Tàu bán mì hoành thánh, hủ tíu ở chợ Bình Dương. Cha anh khéo tay, biết cẩn ốc, biết làm sơn, dần dần được nhiều người từ Sài gòn xuống đặt hàng, làm nhiều nhất là sa lông, tủ, bàn ...
Chiến tranh đã qua, giờ đang là lúc có vẻ bình yên. Nhưng nhiều thay đổi quá trong làng. Người ta bỏ xứ mà đi cũng nhiều, vì cái làng nhỏ này đã nghèo càng nghèo hơn. Riêng Mén may mắn lấy được chồng giàu, lại có công việc ổn định. Hai Bự có hơi bự con một chút, nhưng vì nhà giàu nên con gái trong làng cũng mê lắm. Chuyện cua được Mén với anh không khó, vì tên địch thủ đáng gờm nhất đã đi đâu biệt xứ từ hồi hắn đi lính tới giờ. Nay có con cái, bận rộn chuyện mua bán, chắc Mén cũng đã quên béng tên Dĩnh ấy rồi.
Mà không, Mén vẫn không quên. Đàn ông làm sao hiểu được nỗi lòng của phụ nữ chứ! Những đêm có trăng Mén vẫn hay nhìn lên trời. Đôi lúc thầm gọi: Dĩnh ơi, anh đang ở đâu? Ngồi trên chiếc xe mô bi lết của chồng, thỉnh thoảng cô bỗng thấy nhớ quay quắt mùi mồ hôi từ lưng áo Dĩnh tạt vào mặt khi cô ngồi trong xe thổ mộ của anh. Nhớ tiếng roi đét. Tiếng vó ngựa lóc cóc trên đường, buồn thiu...
Mén nhớ cái ao sen tuổi nhỏ, nhớ Dĩnh lội xuống ao hái sen khi chui lên khỏi đầm sen người ngợm dính đầy bùn nhưng cành sen vẫn trắng tinh nhờ Dĩnh cố đưa cao lên khỏi đầu, miệng cười toe toét: "Mén ơi, anh có hoa tặng em nè!" Có khi Dĩnh bắt được một con chim sẻ nâu bỏ vào tay cô. Có khi là một con bướm vàng. Nhưng rồi Mén thả chim và bướm bay đi hết: "Bắt nó làm gì, tội anh à!" Lúc Dĩnh đã có thể tự đánh xe ngựa đi lòng vòng sau giờ làm việc của cha, Dĩnh xuống đầm sen hái thật nhiều sen rồi chất lên xe, Mén ngồi giữa đống hoa sen đó: "Đi đâu vậy anh?" Dĩnh trả lời: "Đi bán sen! Anh phải kiếm tiền để nuôi em chứ! Anh sẽ mua cho em một cái kiềng vàng giống mấy cô đào hát bội đeo ở cổ đó, đẹp lắm!" Mén cười khúc khích: "Chớ hổng phải anh theo đoàn hát bội, em thấy có nhiều tiền hơn đó à!" Nghe vậy, đột nhiên Dĩnh quay lại: "Mén à, nếu anh bỏ nhà đi theo hát bội, em có đi theo anh không?" Mén hốt hoảng: "Trời đất! Má em hổng có cho đi đâu!"
Nhớ và nhớ, đôi mắt Mén bỗng rưng rưng. Đã đến nhà, Hai Bự dừng xe, quay lại: "Ủa mắt em sao đỏ quạch vậy Mén?" Mén quay lưng vội vã đi vào nhà, vừa nói: "À không, bụi đường đó thôi. Vô ăn cơm đi anh, em đói rồi!"
5-
Hôm nay trên đường từ chợ về nhà, lòng Mén bỗng cảm thấy bồi hồi khó tả. Ăn uống cơm nước xong, cô đi ra đình Bến Thế cúng. Hôm nay rằm nên người trong làng đến lễ đình đông hơn mọi ngày. Lại có cả một đoàn quay phim đang dựng cảnh ở cổng đình nơi có cây đa mọc trên nóc. Trong đám đông đang chen nhau xem cảnh quay phim, cô bỗng có cảm giác gai gai phía sau lưng. Quay lại, thoáng thấy một đôi mắt, rồi đôi mắt ấy biến mất. Mén thắp nhang cúng xong thì đi về. Trên đường, cô cứ cảm thấy có điều gì rất lạ. Sao đôi mắt ấy cô thấy quen quá.
Mén rẽ vào con đường về nhà mẹ. Lúc này những con đường làng được mở rộng, lên nhựa. Nhà trong làng cũng xây dựng mới mẻ khang trang hơn. Cái ao trũng ngày nào đã bị lấp đất và người ta đã xây nhà lên. Thằng em cũng đã có vợ con nên nay mẹ sống cùng em. Thỉnh thoảng Mén ghé thăm mẹ. Ngồi với mẹ trên phảng, bóp tay bóp chân cho mẹ một hồi, đột nhiên mẹ nói: "Mén à, thằng Dĩnh nó về rồi đó con!" Mén giật bắn người. Lâu lắm rồi cô không nghe đến tên Dĩnh, nay nghe lại cô bỗng thấy như lùng bùng lỗ tai. Thở ra một hơi dài như để lấy can đảm, Mén hỏi nhỏ:
- Sao hả má, anh Dĩnh về? Trời, 30 năm rồi má nhỉ?
- Ừ, nó đi từ hồi đó đến giờ. Nghe nói có vợ con bên đó rồi!
- Thì lâu quá rồi mà má. Giờ về ảnh ở đâu?
- Cô Tư nói nó ở ngoài Bình Dương. Nhà bây giờ cũ nát quá, đâu có ai ở, cô Tư lấy làm cái kho chứa đồ bỏ. Nay thằng Dĩnh nói nó sẽ đập hết xây lại nhà mới rồi về đây ở dưỡng già.
- Cái xe thổ mộ của ảnh còn không má?
- Thì vẫn còn, thằng Phan con cô Tư nó lấy chạy chở hàng. Giờ này khách đi xe honda ôm, xe buýt, ai mà thèm đi cái xe thổ mộ đó!
Mén không nói gì, cô chào mẹ đi về. Trên đường lại nghĩ đến câu mẹ nói "Giờ này khách đi xe honda ôm, xe buýt, ai mà thèm đi cái xe thổ mộ đó!" Mén bỗng thấy đau thắt trong lòng: "Má ơi, có con thèm. Con chỉ ước gì ... trước khi chết con được một lần nữa đi trên cái xe thổ mộ đó!" Lại cay cay mắt, tự dưng Mén ngồi thụp xuống đất khóc òa như một đứa trẻ. Nỗi nhớ quay quắt một thứ mà người ta yêu quý từ lúc còn thơ nhiều khi rất lạ. Thèm như thể người đang đói đang khát, mà không phải cồn cào bụng, cứ nhói nhói tim, cứ đau đau trong lòng.
Khóc đã đời một lúc, Mén mới thấy đỡ hơn. Cô đứng dậy, lấy khăn mù xoa lau mặt rồi tiếp tục đi. Lạ chưa, không phải về nhà, mà cô lại rẽ qua phía ngôi nhà cũ của Dĩnh. Lại thấy bồi hồi. Mén đứng nấp sau lùm cây nhìn vào nhà anh. Vẫn ngôi nhà 3 gian đó. Chung quanh có mấy cái ao nhỏ trồng rau muống. Bướm vàng chấp chới bay trên hàng hoa dâm bụt đỏ. Cô đứng như trời trồng. Kỷ niệm thơ ấu lại hiện về. Cô thấy con bé Mén ngày nào đang chạy loanh quanh bên hàng rào dâm bụt. Và Dĩnh đang vói tay bắt bướm bỏ vào tay cô.
Có tiếng chân người từ phía sau ngôi nhà cũ bước ra. Mén bàng hoàng. Là anh!
Hai người cùng ngồi xuống trên mảnh gỗ lót sàn bên cầu ao. Dĩnh trông khác xưa nhiều, rắn rỏi hơn, phong trần hơn, và cũng già đi nhiều. Tóc anh đã lốm đốm nhiều sợi bạc. Không ai nói với ai lời nào. Mén phải bắt đầu:
- Sao anh đi lâu quá không về? Từ hồi anh đi lính ...
- Anh nghe tin em lấy chồng. Thôi cũng chẳng về làm gì. Tháng 4 năm ấy anh theo tàu đi luôn qua đảo.
- Vợ con thế nào rồi anh?
- 10 năm sau anh lấy vợ. Cũng như em, 2 con của anh nay lớn bộn rồi.
- Giờ anh về chơi hay về luôn?
- Anh muốn về luôn, nhưng cần phải chuẩn bị nhiều thứ. Anh định xây lại cái nhà trước đã.
Rồi ngập ngừng một lát, anh tiếp:
- Ở bển nhiều khi anh nhớ xóm làng, nhớ chiếc xe thổ mộ, nhớ thằng Ốc, nhớ em ... chịu không nổi!
Mén im lặng không nói gì. Cổ họng cô như nghẹn lại. Bầy chuồn chuồn ở đâu bỗng kéo đến bay là đà. Mén nói bâng quơ:
- Chắc ngày mai mưa.
- Ừ, “chuồn chuồn bay thấp thì mưa. Bay cao thì nắng bay vừa thì râm” phải không em?
Lại im lặng. Có tiếng vó ngựa gõ lọc cọc trên đường rồi dừng hẳn lại trước ngõ. Dĩnh và Mén cùng nhìn ra, mắt sáng lên. Người đánh xe nhảy xuống, định cột con ngựa vào kế thân cây. Dĩnh bật đứng dậy:
- Để đó Phan, cho anh mượn một chút!
Anh chàng đánh xe trợn mắt:
- Anh định làm gì? Đánh xe đi hả? Con ngựa này nó không chịu người lạ đâu.
Dĩnh cười:
- Qua Mỹ, anh ở xứ cao bồi mà! Anh vẫn thích ngựa nên thường xuyên cưỡi ngựa lắm. Cứ để thử cho anh chạy một vòng xem sao.
Dĩnh nói với Mén:
- Lên xe đi Mén! Anh chở em đi một vòng!
Khi Mén leo lên xe rồi, Dĩnh nhảy tót lên phía trước cầm cương. Con ngựa hí lên một hồi, nhưng khi anh đét roi vào mông nó một cái thì nó bắt đầu phi. Chiếc xe chạy ra đường nhựa lớn, ngựa phi càng nhanh hơn. Ngồi phía sau, Mén lại nghe mùi mồ hôi của Dĩnh tạt vào mặt. Trong gió, có cả mùi đồng cỏ và hương hoa sen ngày nào...
Tháng 6, 2012
NGUYỄN DIỆU TÂM
Mặt trời đã lên cao trên ngọn tre đầu làng. Lũ chim sâu lích chích nhảy nhót quanh ụ rơm nơi đàn bò đang nằm lim dim dưới bóng mát của cây đa to. Dưới ao, đàn vịt thong thả lội tới lội lui, có con lên bờ rỉa cánh rồi nằm bẹp xuống ngó trời ngó đất.
Dĩnh đang nằm thiu thiu ngủ bên bãi cỏ cạnh bờ ao. Một con ong từ đám hoa dâm bụt bay tới, vo ve quanh mặt. Dĩnh bực mình quơ tay đập mấy lần nhưng không trúng con ong. Nó lầm bầm trong miệng chửi con ong phá đám rồi quay lưng định ngủ nữa.
Một bàn tay bé nhỏ rụt rè sờ vào mạn sườn của Dĩnh. Có tiếng nói thỏ thẻ: "Anh Dĩnh ơi! Ngủ hả?" Dĩnh giật bắn người xoay mình lại. Dụi mắt. Một con bé mặt mày thất thần đang ngồi chồm hổm bên cạnh Dĩnh.
"Ủa Mén, đi đâu vậy?" Dĩnh vừa dụi mắt vừa hỏi. Con bé có vẻ sợ hãi, níu tay Dĩnh thì thầm:
- Anh biết chiện gì chưa?
- Chưa, chuyện gì?
- Anh Ốc chết rồi!
Dĩnh giật bắn người: "Sao vậy?"
- Em hổng biết, em đi ngang qua nhà ảnh, thấy đông người lắm. Má ảnh khóc om sòm! Em nghe người ta nói ảnh chết hồi hôm qua.
Dĩnh bàng hoàng. Trời, thằng Ốc! Chiều hôm qua ra đồng nó còn nhảy xuống ao với mình lùa vịt dùm mà. Chuyện gì đã xảy ra với nó? Hay là đám thằng Lì chuyên phá làng phá xóm trong xóm Gò Mả kiếm chuyện? Gần đây Dĩnh thường nghe Ốc và Lì hay gây lộn với nhau. Hình như Ốc có mượn tiền Lì chơi số đề, rồi thua không có tiền trả. Tuần trước Dĩnh nghe Lì hăm "Tao sẽ giết nó!"
Dĩnh lật đật đứng dậy, phủi đất sình dính tèm lem trên hai ống quần đùi, sau mông.
- Anh phải chạy qua nhà nó coi sao. Em coi chừng dùm anh bầy vịt được không? Một chút thôi, anh dìa liền!
Bỏ Mén lại một mình với bầy vịt, Dĩnh chạy băng băng theo đường tắt qua xóm Gò Mả. Giữa những ngôi mộ đất chen lẫn mộ đá ong cổ, Dĩnh thoăn thoắt chạy. Trưa nắng gắt, mồ hôi nhỏ ròng ròng ướt đẫm cái áo lá, Dĩnh vẫn chạy, đầu bưng bưng hàng loạt câu hỏi: Trời ơi Ốc ơi, chuyện gì vậy hả Ốc? Tao mong sao chuyện con Mén nói là trật!
Kia rồi nhà Ốc. Đang có nhiều người bu lại. Tiếng khóc thảm thiết của mẹ nó từ trong nhà vang ra khá rõ. Dĩnh đứng sững lại. Dưới mái hiên, một sợi dây thòng lọng còn nằm đong đưa.
Dĩnh thẫn thờ quay đi. Lại cắm đầu chạy về lại ao nước trũng, nơi có bầy vịt, đàn bò và con Mén bé nhỏ đang chờ.
Mén ngước đôi mắt to đen nhìn Dĩnh. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Dĩnh. Mặn như nước mắt. Vẻ mặt của Dĩnh làm Mén không dám hỏi lời nào. Dĩnh ngồi thụp xuống, khóc hu hu:
- Ốc ơi, tao còn nợ mày tiền mua thuốc cho ba. Ba bệnh nặng hổm rày, không đánh xe đi chở mướn được, còn con ngựa nằm khèo trong chuồng mấy ngày rày. Tao định tháng tới xin vô làm sơn mài cho nhà ông Tư, có tiền tao sẽ trả cho mày. Mày chết rồi, tao trả cho ai. Tao nợ mày Ốc ơi! Ốc ơi, sao mày chết làm gì?
- Anh Dĩnh à, anh đừng khóc nữa! Anh khóc làm em sợ quá!
Mén vừa nói vừa đưa bàn tay bé nhỏ chùi lên mặt Dĩnh. Nức nở một hồi lâu, Dĩnh đứng bật dậy, đưa tay quẹt nước mắt:
- Anh phải đi kiếm thằng Lì hỏi cho ra lẽ! Em chịu khó ngồi chờ anh chút nghen Mén!
Dĩnh lại băng mình chạy đi. Nhà thằng Lì khá xa, tận Ngã Ba Cây me. Nắng trưa càng lúc càng gắt, Dĩnh vẫn chạy chân đất trên con đường làng. Đến nhà Lì, thấy ông già nó đang ngồi trên chõng tre nhìn ra đường. Chung quanh là những tấm ván sơn mài đang làm dang dở. Ông già thằng Lì chuyên làm tranh sơn mài cẩn ốc. "Thợ chính là hai thằng con trai mà khi vui chúng làm khi buồn thì chúng ... bay!" Ông hay nói vậy. Thấy Dĩnh, ông xua tay:
- Nó đi đâu từ sáng giờ, có ở nhà đâu mậy!
Dĩnh lại hộc tốc chạy trở về. Mén đã nằm dài trên bãi cỏ, thiu thiu ngủ. Mái tóc dài đến vai xõa quanh khuôn mặt bầu bĩnh. Bên cạnh cô bé có một cành hoa sen, có lẽ Mén đã lội xuống ao hái. Bỗng dưng lòng Dĩnh thấy dịu lại. Nỗi buồn mất bạn vẫn còn đau nhoi nhói trong tim, nhưng hình ảnh thơ ngây của Mén lại đem đến cho Dĩnh một cảm giác trìu mến khó tả. Dĩnh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Mén, sợ làm Mén thức giấc. Buổi trưa vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng chim ríu rít trên cành, xa xa vọng lại tiếng vó ngựa xe thổ mộ đưa người đi chợ về.
2-
Sáng sớm, trên con đường làng lũ lượt người ra đồng, kẻ đến chợ. Nằm ngay góc ngã ba đường, chợ xổm chỉ ồn ào từ sáng cho đến trưa, còn lại buổi chiều vắng ngắt. Tuy nhiên ra chợ hình như thứ gì cũng có, từ giày dép, áo quần, những hàng quán, gánh bánh canh, bánh xèo, đến trái cây Lái Thiêu chở về như dâu, chôm chôm, mít...
Lúc trước, đây là công việc của mẹ. Cái gánh xôi giúp mẹ nuôi hai chị em Mén lớn. Nay mẹ hay bệnh, Mén thay mẹ đi bán. Đứa em trai còn nhỏ đi chăn vịt cho người ta. Ở đầu làng có một quán cháo vịt. Chủ quán nuôi vịt lấy thịt, lông vịt đem bán ký cho người ta làm chăn. Quán bán càng đắt khách, số vịt càng nhiều, em chăn càng cực.
Hôm nay đông khách mua xôi quá, Mén gói không kịp. Hai bàn tay cứ thoăn thoắt, thoăn thoắt, xúc hai muổng xôi bỏ vào giữa miếng lá chuối, gói lại hai đầu, tay đưa gói xôi, tay nhận tiền, thối tiền, cứ thoăn thoắt, thoăn thoắt.
- Cho chú 1 gói xôi trắng đi con!
- Lè lẹ lên con, cho dì 2 gói đậu đen, 1 đậu xanh!
Mén vừa gói xôi vừa liên tục trả lời, miệng cười cám ơn khi nhận tiền. Túi bụi quá, mồ hôi rướm trên trán Mén. Hai cái lúm đồng tiền trên đôi má thiếu nữ như tăng thêm nét duyên cho gói xôi lá chuối.
Một bàn tay đàn ông thò vào chụp lấy gói xôi trên tay Mén, miệng nhanh nhẩu:
- Xôi đây chú! Xôi đây dì! Xôi đê ê ê ....
Mén ngoắt người nhìn lên. À anh Hai Bự. Anh có hàng giày dép bên cạnh. Có người đỡ đần lúc đông khách thật là tốt! Mén nhoẻn miệng cười:
- Cám ơn anh Hai nghen. Bộ sáng nay quỡn dữ ha anh?
- Ừa, sáng giờ hổng có ai mua một chiếc dép nữa! Thấy em lu bu quá, anh giúp một tay được hôn?
- Được chớ, mà em hổng có tiền trả công đâu à nghen!
- Anh đâu cần em trả công, chỉ cần lúc quỡn quỡn em ngó qua dùm hàng giày dép của anh một chút. Rồi ..."anh sẽ trả công, Mai mốt lấy chồng anh lại giúp cho, Giúp em một thúng xôi vò, Một con lợn béo một vò rượu tăm. Giúp cho đôi chiếu em nằm, Đôi chăn em đắp đôi tằm em đeo. Giúp em quan tám tiền cheo" ....
- Thôi thôi đừng hát nữa mà! Anh ỷ ba anh thuộc nhiều bài ca dao nên anh học lóm như vậy rồi anh "lòe" em phải hôn?
Hai Bự cười lớn. Đột nhiên tiếng cười tắt. Mặt anh ta xịu xuống. Tiếng vó ngựa dừng lại bên gánh xôi của Mén.
- Dìa chưa Mén, lên đây anh chở dìa!
Mén ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười. Dĩnh ngồi trước xe thổ mộ, tay cầm chiếc roi.
- Dạ, chờ em chút. Em dọn hàng đã nghen anh!
Gánh xôi bán đã hết, thoắt một cái Mén đã leo tọt vào lòng xe, ngồi sát vào phía lưng Dĩnh. Chiếc xe thổ mộ lóc cóc chạy đi. Hai Bự nhìn theo, ánh mắt thoáng chút ghen tị. Vừa đánh xe, Dĩnh vừa hỏi chuyện:
- Má em sao rồi?
- Hổm rày bả bịnh nặng hung nữa anh à! Thầy lang Kẹ cho uống thuốc mà sao hổng hết. Dì Hai nói em đem má lên Lái Thiêu khám thầy Năm coi sao. Mà xa quá, em hổng biết đi cách nào.
- Em cứ coi ngày nào đi, anh đánh xe đến chở em đi!
- Thôi anh à. Em tính đi bộ!
- Trời, xa lắm, em đi bộ sao nổi hả Mén?
- Đi riết rồi cũng tới. Em định đi lúc 4 giờ sáng. Chừng 7, 8 giờ cũng tới mà anh! Chỉ không biết má đi nổi với em không!
- Không được. Chừng nào đi cho anh biết. Anh chở em với má đi!
Mén nhìn xuống hai bàn tay của mình đang xoắn vào nhau, nói nhỏ:
- Dạ. Để em hỏi má chừng nào đi được.
Từ ngày cha mất, Dĩnh thừa hưởng chiếc xe thổ mộ của cha để kiếm sống. Năm Dĩnh học lớp ba trường tiểu học đầu làng, cha thường đánh xe đưa Dĩnh đi và đón về. Thỉnh thoảng Mén bên hàng xóm chạy theo xin cho đi theo đón anh Dĩnh, cha Dĩnh cũng cho đi, nên chiếc xe này rất thân quen. Sáng nào Dĩnh cũng ra khỏi nhà rất sớm, đi đón một loạt mấy bà đi chợ Bình Dương, có khi đến tận chợ Búng ở Lái Thiêu rồi chờ đưa về. Mỗi lần thấy anh ngồi vắt vẻo trên xe, miệng phì phèo điếu thuốc, tay cầm roi, Mén nói coi anh oai quá! Mà oai cái nỗi gì Mén ơi, anh vẫn nghèo, làm sao có tiền lấy vợ! Đó là những lời thì thầm tận trong lòng anh chứ anh chưa bao giờ dám ngỏ lời cùng Mén. Đôi lúc nhìn trăng, Dĩnh kêu thầm: Mén ơi, năm nay em vừa đúng tuổi trăng tròn!
3-
Nửa đêm, tiếng bom dội ầm ầm từ xa vọng đến làm Mén giật mình thức giấc. Kéo liếp cửa, Mén rón rén bước ra ngoài sân vì sợ làm động giấc ngủ của mẹ. Đêm không có trăng, nhưng những ánh sáng hỏa châu soi sáng vùng trời phía Củ Chi làm cô thấy rõ những cành mận đang oằn xuống trong vườn nhà. Cành tre kêu kẽo kẹt mỗi lần có gió. Mén ngồi bệt xuống thềm. Tự dưng thấy nhớ Dĩnh.
Cũng một năm rồi Mén không gặp Dĩnh. Chiến tranh đã đến, trong cái làng bình yên này đã có nhiều đổi thay. Dĩnh theo đám trai làng gia nhập quân ngũ. Đi đâu, Mén không biết. Nghe nói anh đi tận Lộc Ninh hay xa hơn. Ngày anh đi, lần đầu tiên anh cầm tay Mén nói lời từ giã. Không hiểu sao Mén đã rụt tay lại rất vội vàng. Lúc anh đi rồi, cô mới thấy tiếc, nghĩ thầm ... Phải chi, mình cho anh ấy nắm thêm chút nữa...
Mén cảm thấy buồn. Không rõ buồn chuyện gì. Chỉ thấy buồn. Mén hay ra đình làng cầu khấn cho Dĩnh bình yên vì thỉnh thoảng nghe có người trong xóm đi nhận xác con trai đi lính tử trận. Đình làng này thờ Ông Phan Thanh Giản, rất linh thiêng. Trước sân đình có nhiều cây to, lá rụng đầy sân, Mén hay giúp ông từ quét lá. Vừa quét Mén hay nghĩ miên man, không biết bao giờ Dĩnh sẽ về.
Bên Bến Thế, có ngôi đình to hơn, nghe nói cũ lắm, cũng khoảng gần 200 năm, linh thiêng hơn, thờ Ông Tiền quân cơ Nguyễn Văn Thành đời nhà Nguyễn. Có lần bom đạn rơi ầm ầm xuống khắp làng không biết ngã nào mà chạy, người dân các xã đã rủ nhau chạy qua đó trốn. Sau đó mới thấy bom đạn chỉ rơi phía ngoài, có một quả lựu đạn văng vào nhưng lại bị tịt ngòi, bên trong mọi người đều an toàn. Trong sân đình cũng có nhiều cây cổ thụ, có cây gốc to hai người ôm không xuể, rễ mọc ngoằn nghèo dài đến chục mét bò trườn đến cửa. Trên cổng đình trăm năm trước có con chim nhả hạt, hạt mọc thành cây, riết rồi cây đa lớn nằm nghênh ngang trên nóc, rễ bò qua tường gạch chui xuống dưới đất. Thỉnh thoảng có gánh hát về làng diễn hát bội, sân đình là nơi chứa được cả làng. Lúc nhỏ, Dĩnh hay rủ Mén chạy qua bên ấy xem hát bội. Tiếng trống đình thì thùng xa xa bao giờ cũng làm cho đám trẻ con náo nức. Có lần Dĩnh nói anh cũng thích theo hát tuồng, không chừng có ngày trốn nhà theo đoàn hát, nhưng nghĩ thương cha chỉ có một mình, anh lại không nỡ.
Mén tự nhủ, ngày mai sẽ mua ít hoa quả qua đó cúng, vái cho Dĩnh trở về bình yên.
4-
Buổi nhóm chợ sáng đã tan. Mén thu dọn hàng chuẩn bị về. Bây giờ cô không còn bán xôi mà đã có cả một gian hàng giày dép trong lồng chợ. Hai Bự chờ cô trước chợ trên chiếc mô bi lết. Lấy nhau đã 3 mặt con, mà ngày nào anh cũng chăm chỉ đưa đón cô. Tánh tình anh ta kể ra cũng tốt, chỉ phải tội nhậu nhiều quá, chiều nào cũng nhậu. Từ lúc lấy vợ, anh được cha giao cai quản đám thợ làm sơn mài, nên gian hàng giày dép anh chuyển qua cho vợ bán. Mén mát tay hơn anh nên việc buôn bán càng lúc càng lên. Còn sống trong cái làng này thì cũng chỉ loanh quanh một số nghề, không làm thợ mộc thì làm thợ sơn mài, làm gốm sứ, thợ xây... Có cả con đường tên Lò Lu, nơi đó có một hãng sản xuất lu đất rất lớn, nuôi gần trăm thợ. Cha anh vốn làm nghề sơn mài từ nhỏ, khi đó ông nội chuyên vẽ kiếng cho các xe người Tàu bán mì hoành thánh, hủ tíu ở chợ Bình Dương. Cha anh khéo tay, biết cẩn ốc, biết làm sơn, dần dần được nhiều người từ Sài gòn xuống đặt hàng, làm nhiều nhất là sa lông, tủ, bàn ...
Chiến tranh đã qua, giờ đang là lúc có vẻ bình yên. Nhưng nhiều thay đổi quá trong làng. Người ta bỏ xứ mà đi cũng nhiều, vì cái làng nhỏ này đã nghèo càng nghèo hơn. Riêng Mén may mắn lấy được chồng giàu, lại có công việc ổn định. Hai Bự có hơi bự con một chút, nhưng vì nhà giàu nên con gái trong làng cũng mê lắm. Chuyện cua được Mén với anh không khó, vì tên địch thủ đáng gờm nhất đã đi đâu biệt xứ từ hồi hắn đi lính tới giờ. Nay có con cái, bận rộn chuyện mua bán, chắc Mén cũng đã quên béng tên Dĩnh ấy rồi.
Mà không, Mén vẫn không quên. Đàn ông làm sao hiểu được nỗi lòng của phụ nữ chứ! Những đêm có trăng Mén vẫn hay nhìn lên trời. Đôi lúc thầm gọi: Dĩnh ơi, anh đang ở đâu? Ngồi trên chiếc xe mô bi lết của chồng, thỉnh thoảng cô bỗng thấy nhớ quay quắt mùi mồ hôi từ lưng áo Dĩnh tạt vào mặt khi cô ngồi trong xe thổ mộ của anh. Nhớ tiếng roi đét. Tiếng vó ngựa lóc cóc trên đường, buồn thiu...
Mén nhớ cái ao sen tuổi nhỏ, nhớ Dĩnh lội xuống ao hái sen khi chui lên khỏi đầm sen người ngợm dính đầy bùn nhưng cành sen vẫn trắng tinh nhờ Dĩnh cố đưa cao lên khỏi đầu, miệng cười toe toét: "Mén ơi, anh có hoa tặng em nè!" Có khi Dĩnh bắt được một con chim sẻ nâu bỏ vào tay cô. Có khi là một con bướm vàng. Nhưng rồi Mén thả chim và bướm bay đi hết: "Bắt nó làm gì, tội anh à!" Lúc Dĩnh đã có thể tự đánh xe ngựa đi lòng vòng sau giờ làm việc của cha, Dĩnh xuống đầm sen hái thật nhiều sen rồi chất lên xe, Mén ngồi giữa đống hoa sen đó: "Đi đâu vậy anh?" Dĩnh trả lời: "Đi bán sen! Anh phải kiếm tiền để nuôi em chứ! Anh sẽ mua cho em một cái kiềng vàng giống mấy cô đào hát bội đeo ở cổ đó, đẹp lắm!" Mén cười khúc khích: "Chớ hổng phải anh theo đoàn hát bội, em thấy có nhiều tiền hơn đó à!" Nghe vậy, đột nhiên Dĩnh quay lại: "Mén à, nếu anh bỏ nhà đi theo hát bội, em có đi theo anh không?" Mén hốt hoảng: "Trời đất! Má em hổng có cho đi đâu!"
Nhớ và nhớ, đôi mắt Mén bỗng rưng rưng. Đã đến nhà, Hai Bự dừng xe, quay lại: "Ủa mắt em sao đỏ quạch vậy Mén?" Mén quay lưng vội vã đi vào nhà, vừa nói: "À không, bụi đường đó thôi. Vô ăn cơm đi anh, em đói rồi!"
5-
Hôm nay trên đường từ chợ về nhà, lòng Mén bỗng cảm thấy bồi hồi khó tả. Ăn uống cơm nước xong, cô đi ra đình Bến Thế cúng. Hôm nay rằm nên người trong làng đến lễ đình đông hơn mọi ngày. Lại có cả một đoàn quay phim đang dựng cảnh ở cổng đình nơi có cây đa mọc trên nóc. Trong đám đông đang chen nhau xem cảnh quay phim, cô bỗng có cảm giác gai gai phía sau lưng. Quay lại, thoáng thấy một đôi mắt, rồi đôi mắt ấy biến mất. Mén thắp nhang cúng xong thì đi về. Trên đường, cô cứ cảm thấy có điều gì rất lạ. Sao đôi mắt ấy cô thấy quen quá.
Mén rẽ vào con đường về nhà mẹ. Lúc này những con đường làng được mở rộng, lên nhựa. Nhà trong làng cũng xây dựng mới mẻ khang trang hơn. Cái ao trũng ngày nào đã bị lấp đất và người ta đã xây nhà lên. Thằng em cũng đã có vợ con nên nay mẹ sống cùng em. Thỉnh thoảng Mén ghé thăm mẹ. Ngồi với mẹ trên phảng, bóp tay bóp chân cho mẹ một hồi, đột nhiên mẹ nói: "Mén à, thằng Dĩnh nó về rồi đó con!" Mén giật bắn người. Lâu lắm rồi cô không nghe đến tên Dĩnh, nay nghe lại cô bỗng thấy như lùng bùng lỗ tai. Thở ra một hơi dài như để lấy can đảm, Mén hỏi nhỏ:
- Sao hả má, anh Dĩnh về? Trời, 30 năm rồi má nhỉ?
- Ừ, nó đi từ hồi đó đến giờ. Nghe nói có vợ con bên đó rồi!
- Thì lâu quá rồi mà má. Giờ về ảnh ở đâu?
- Cô Tư nói nó ở ngoài Bình Dương. Nhà bây giờ cũ nát quá, đâu có ai ở, cô Tư lấy làm cái kho chứa đồ bỏ. Nay thằng Dĩnh nói nó sẽ đập hết xây lại nhà mới rồi về đây ở dưỡng già.
- Cái xe thổ mộ của ảnh còn không má?
- Thì vẫn còn, thằng Phan con cô Tư nó lấy chạy chở hàng. Giờ này khách đi xe honda ôm, xe buýt, ai mà thèm đi cái xe thổ mộ đó!
Mén không nói gì, cô chào mẹ đi về. Trên đường lại nghĩ đến câu mẹ nói "Giờ này khách đi xe honda ôm, xe buýt, ai mà thèm đi cái xe thổ mộ đó!" Mén bỗng thấy đau thắt trong lòng: "Má ơi, có con thèm. Con chỉ ước gì ... trước khi chết con được một lần nữa đi trên cái xe thổ mộ đó!" Lại cay cay mắt, tự dưng Mén ngồi thụp xuống đất khóc òa như một đứa trẻ. Nỗi nhớ quay quắt một thứ mà người ta yêu quý từ lúc còn thơ nhiều khi rất lạ. Thèm như thể người đang đói đang khát, mà không phải cồn cào bụng, cứ nhói nhói tim, cứ đau đau trong lòng.
Khóc đã đời một lúc, Mén mới thấy đỡ hơn. Cô đứng dậy, lấy khăn mù xoa lau mặt rồi tiếp tục đi. Lạ chưa, không phải về nhà, mà cô lại rẽ qua phía ngôi nhà cũ của Dĩnh. Lại thấy bồi hồi. Mén đứng nấp sau lùm cây nhìn vào nhà anh. Vẫn ngôi nhà 3 gian đó. Chung quanh có mấy cái ao nhỏ trồng rau muống. Bướm vàng chấp chới bay trên hàng hoa dâm bụt đỏ. Cô đứng như trời trồng. Kỷ niệm thơ ấu lại hiện về. Cô thấy con bé Mén ngày nào đang chạy loanh quanh bên hàng rào dâm bụt. Và Dĩnh đang vói tay bắt bướm bỏ vào tay cô.
Có tiếng chân người từ phía sau ngôi nhà cũ bước ra. Mén bàng hoàng. Là anh!
Hai người cùng ngồi xuống trên mảnh gỗ lót sàn bên cầu ao. Dĩnh trông khác xưa nhiều, rắn rỏi hơn, phong trần hơn, và cũng già đi nhiều. Tóc anh đã lốm đốm nhiều sợi bạc. Không ai nói với ai lời nào. Mén phải bắt đầu:
- Sao anh đi lâu quá không về? Từ hồi anh đi lính ...
- Anh nghe tin em lấy chồng. Thôi cũng chẳng về làm gì. Tháng 4 năm ấy anh theo tàu đi luôn qua đảo.
- Vợ con thế nào rồi anh?
- 10 năm sau anh lấy vợ. Cũng như em, 2 con của anh nay lớn bộn rồi.
- Giờ anh về chơi hay về luôn?
- Anh muốn về luôn, nhưng cần phải chuẩn bị nhiều thứ. Anh định xây lại cái nhà trước đã.
Rồi ngập ngừng một lát, anh tiếp:
- Ở bển nhiều khi anh nhớ xóm làng, nhớ chiếc xe thổ mộ, nhớ thằng Ốc, nhớ em ... chịu không nổi!
Mén im lặng không nói gì. Cổ họng cô như nghẹn lại. Bầy chuồn chuồn ở đâu bỗng kéo đến bay là đà. Mén nói bâng quơ:
- Chắc ngày mai mưa.
- Ừ, “chuồn chuồn bay thấp thì mưa. Bay cao thì nắng bay vừa thì râm” phải không em?
Lại im lặng. Có tiếng vó ngựa gõ lọc cọc trên đường rồi dừng hẳn lại trước ngõ. Dĩnh và Mén cùng nhìn ra, mắt sáng lên. Người đánh xe nhảy xuống, định cột con ngựa vào kế thân cây. Dĩnh bật đứng dậy:
- Để đó Phan, cho anh mượn một chút!
Anh chàng đánh xe trợn mắt:
- Anh định làm gì? Đánh xe đi hả? Con ngựa này nó không chịu người lạ đâu.
Dĩnh cười:
- Qua Mỹ, anh ở xứ cao bồi mà! Anh vẫn thích ngựa nên thường xuyên cưỡi ngựa lắm. Cứ để thử cho anh chạy một vòng xem sao.
Dĩnh nói với Mén:
- Lên xe đi Mén! Anh chở em đi một vòng!
Khi Mén leo lên xe rồi, Dĩnh nhảy tót lên phía trước cầm cương. Con ngựa hí lên một hồi, nhưng khi anh đét roi vào mông nó một cái thì nó bắt đầu phi. Chiếc xe chạy ra đường nhựa lớn, ngựa phi càng nhanh hơn. Ngồi phía sau, Mén lại nghe mùi mồ hôi của Dĩnh tạt vào mặt. Trong gió, có cả mùi đồng cỏ và hương hoa sen ngày nào...
Tháng 6, 2012
NGUYỄN DIỆU TÂM
Trong sân đình làng Tân An - Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm |
Sân đình có những cây cổ thụ hơn 200 năm - Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm |
Đình làng Tân An, Bình Dương - Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm |